Tại sao em không thả hồn bay bổng
Con người phải đâu sắt đá rong rêu ?
Yêu ghét nhau hai sớm một chiều
Tâm tự nguyện duyên lành dầu dãi
Vật chất chìm trong phù du tự tại
Tại sao quên cảm ứng gió thu
Và nhớ chăng ... nức nở lời ru
Dùng nhạc khí đệm hòa tiếng thở
Thân run lên khi cánh hoa tàn nở
Xúc động hương trời dìu dặt mênh mang
Đặt cõi lòng thanh tịnh bình an
Đong từ ngữ một đời trải nghiệm
Để hồn thơ không bao giờ tắt liệm
Giữa không gian muôn sắc tím ngàn
Ánh trăng vàng sương bạc cỏ hoang...
Sông uốn khúc hòa lòng vào biển cả
Con bướm ong vẫn mơ hoa lơi lả
Ủ men say trong giấc ngủ thanh bình
Đón ánh hồng mát rượi bình minh
Vén rèm lên cho trăng thu vào cửa
Ôm ngực anh tìm bờ vai làm điểm tựa
Đợi nép mình say những nụ hôn
Trăng quyện mây le lói sáng tâm hồn
Câu thương nhớ thiên đường hoa mộng
Động mạch dâng căng tràn sức sống
Rên cồn cào quên hết ngày mai
Lời sáo mòn vui ngắn khổ dài
Cửa xuân mở mơn man tơ gấm lụa
Tự suy tôn ông hoàng bà chúa
Nhìn quần thần lơ láo chẳng biết yêu
Đo thân mình mê mẫn phút phiêu diêu
Phách tán tụ dập dồn muôn con sóng
Rơi tự do giữa trời thu lồng lộng
Thanh sắc hòa lửa ấm chiều đông
Tình cuồng si ngây ngất ngấm men nồng
Thở hổn hển như kình ngư vọng nguyệt
Hương mật ngọt bướm ong mãi miết
Vẫn chui vào ve vãn nhụy hoa
Vũ trụ huyền cơ trời đất giao hòa
Bắt linh hồn nhập vào thể xác
Dẫu biết rằng thói đời đen bạc
Cũng lòng tham đạt đến đỉnh đam mê
Rồi ngày sau trăng rụng bất ngờ...
Thỏa hạnh phúc qua đêm dài khoái lạc
ĐỖ HỮU LỘC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét